Thứ Tư, 19 tháng 9, 2012

Đôi lời với gia đình Đặng Bích Phượng


Loa Phường   Loa Phường







          Đọc quyết định của chính quyền phường Dịch Vọng trong việc áp dụng biện pháp giáo dục tại phường đối với Đặng Bích Phượng tôi thấy trong lòng chợt buồn. Đặng Bích Phượng còn gọi là Phương Bích, sinh năm 1960, cầm tinh con chuột, tuổi canh tý - năm nay theo tuổi âm là 53 tuổi. Không biết 53 tuổi có phải là tuổi mà theo các cụ là tuổi đại hạn hay không nhưng có lẽ theo tôi quyết định giáo dục này của chính quyền phường nơi Phượng sinh sống chắc sẽ có ý nghĩa giáo dục nhất định với người đàn bà này.
           Sinh ra trong một gia đình có truyền thống cách mạng, bố của Phương Bích là ông Đặng Hạ , năm nay đã ngoài 90, ông tham gia cách mạng từ tiền khởi nghĩa và đã từng giữ những chức vụ cao trong ngành giao thông vận tải. Những người con khác của ông đều là những cán bộ công chức nhà nước hoặc tham gia lực lượng vũ trang, có đóng góp cho xã hội. Đã ngoài 90, bản thân ông cũng đau yếu luôn vì tuổi già nhưng giờ đây ông Hạ cảm thấy mình buồn hơn khi cô con gái của ông bị chính quyền phường giáo dục. Làm cha không buồn sao được khi không dạy được đứa con chính mình dứt ruột đẻ ra. Người ta đã chẳng bảo trong nhà không dạy được thì để xã hội nó dạy cho, đó cũng là một lẽ mà từ trước đến nay xã hội nào cũng vậy.
          Từ nhỏ Phượng đã khác người, hình thức không mấy ưa nhìn ( trừ phi lên ảnh có tí photoshop chỉnh sửa), thấp lùn lại béo mập, khuôn mặt to với hàm răng thưa khiến cô chẳng hút được mấy cảm tình của người khác giới, thêm vào đó cái tính chua ngoa, đanh đá kiểu đầu đường xó chợ của Phượng khiến những người đối diện mau chóng rút lui hoặc né tránh cho “đỡ rách việc”. Có lẽ vì thế nên đến giờ đã hơn 53 “mùa khoai sọ” trôi qua, Phượng vẫn không hề cùng ai. Học xong, nhờ uy tín của bố, Phượng cũng xin được vào làm tại một đơn vị của Bộ Giao thông, nhưng bản tính chua ngoa, lười nhưng láo của Phượng tại đây cũng khiến nhiều đồng nghiệp phát ngán. Bị xa lánh và cô lập Phượng càng trở nên cực đoan và có nhiều lần ứng xử quá khích đã bị đồng nghiệp phê bình, nhắc nhở.
          Tháng 12/ 2007, trong lần đi tham gia biểu tình phản đối Trung Quốc( ban đầu là xuất phát từ lòng yêu nước thật), Phượng gặp nhóm Diện, Bùi Hằng tại đây…và rồi cái gì đến cũng phải đến, Phượng nhanh chóng bị các đối tượng trên lôi kéo và trở thành thành viên tích cực của nhóm kích động biểu tình này.
          Được số đối tượng phản động lưu vong từ nước ngoài chuyển tiền và kích động, tán dương về tinh thần, với sự hạn chế về nhãn quan chính trị, Phượng nhanh chóng trở thành thành viên chính của nhóm chuyên tổ chức gây rối. Đáng buồn hơn chỉ trong hai năm 2011 và 2012, Phượng bỏ bê công việc và chạy theo nhóm Lê Hiền Đức, Bùi Hằng và Nguyễn Xuân Diện đi gây rối ở nhiều nơi, khi được cơ quan góp ý, Phượng cãi nhau với lãnh đạo cơ quan và xin nghỉ việc. 
           Xét thấy Phượng đã có thời gian tương đối dài làm việc tại ban quản lý PMU1, lại không chồng, con…Lãnh đạo cơ quan tạo điều kiện để Phượng được nghỉ chế độ. Là một người đã có tuổi lẽ ra Phượng phải hiểu được đạo lý của Nhà nước trong việc cho Phượng được nghỉ chế độ, nhưng không… Nghỉ việc có thời gian và không còn có cơ quan đoàn thể nào quản lý, Phượng mặc sức chạy theo đám nhân danh “rân chủ” gồm những công dân “xuất sắc” kiểu “rạch mặt ăn vạ” như Lê Hiền Đức, hay lợi dụng “gây quỹ” để biển thủ tiền như Nguyễn Xuân Diện, ném bàn thờ bố ra ngoài đường như “Bùi Hằng”…, chẳng cần nói nhiều chắc cũng biết kết cục là thế nào. Người ta thấy Phượng hôm nay trong Nam, mai ngoài Bắc, hôm nay Dương Nội, mai Ecopark Văn Giang, lúc này ở trụ sở tiếp công dân lúc sau đã la hét, chửi bới ở Sở Thông tin và Truyền thông .v.v. Bất cứ ở đâu có khiếu kiện, có bất ổn là Phượng cùng đám “rân chủ” xuất hiện, kích động người dân ở đó có những hành động quá khích chống chính quyền nhân dân, khiếu kiện sai quy định, tạo thành những điểm nóng để các đối tượng phản động lưu vong bên ngoài lợi dụng xuyên tạc tình hình kinh tế, chính trị, xã hội của Việt Nam.
          Nhân sự kiện Trung Quốc gây hấn ở biển Đông, ban đầu là những hoạt động biểu tình tự phát của một số công dân yêu nước nhưng hoạt động này nhanh chóng đã bị nhóm Phượng, Diện, Đức và một số đối tượng phản động khác lợi dụng để tạo thành những hoạt động gây mất trật tự trị an trên địa bàn Thủ đô và tiến tới các hoạt động bạo loạn, chống phá Nhà nước CHXHCN Việt Nam. Với những hoạt động này Phượng đã bị công an Quận Hoàn Kiếm lập biên bản vi phạm hành chính 02 lần về hành vi gây rối trật tự công cộng.
          Trước thái độ quá khích và ngày càng lao sâu vào con đường tội lỗi của Phượng, nhiều người đã khuyên bảo Phượng nhưng với bản tính hiếu thắng và đanh đá, Phượng khiến những người có thành ý muốn khuyên nhủ mình trở thành nạn nhân của cái việc “lòng tốt không đặt đúng chỗ”, trong những người khuyên bảo Phượng có cả người thân, họ hàng, nhưng Phượng đều để ngoài tai. Cái gì đến rồi cũng sẽ phải đến, việc làm đầu tiên mà cộng đồng có thể làm là giáo dục Phượng, cho Phượng thấy rõ hành vi của mình là sai trái. Quyết định áp dụng biện pháp giáo dục tại phường đối với Đặng Bích Phượng hôm nay là những lời răn dạy nghiêm khắc của người cha đối với một đứa con hư. Mắng con, có lẽ không người cha nào không đau lòng nhưng đó là việc làm cần thiết để đứa con lầm đường lạc lối có thể hiểu được những việc làm sai trái của nó mà quay về với gia đình, quay về phía chính nghĩa, bằng không những hình thức răn dạy nghiêm khắc hơn sẽ phải được áp dụng để kéo đứa con trở về làm người lương thiện.
          Làm cha, tôi xin chia sẻ nỗi đau này với ông Đặng Hạ và cũng hiểu được phần nào việc ông gửi thư cho chính quyền về việc giáo dục Phương Bích, nhưng thưa ông Hạ, các cụ xưa có câu : “yêu cho roi cho vọt”, tôi thiết nghĩ dù Phượng không còn bé nhưng xung quanh Phượng vẫn là đám “rân chủ” giả hiệu, lợi dụng sự nhiệt tình và hoàn cảnh của ông và con gái để kích động, xúi giục những việc làm đi ngược lại lợi ích của Quốc gia, cộng đồng.
          Với Phượng, việc áp dụng biện pháp giáo dục tại phường lần này có lẽ cũng là một lời nhắc nhở, một lời cảnh cáo để Phượng hiểu đã đến giới hạn và dừng lại, bởi lẽ quay lại là gia đình và cộng đồng, còn thêm một bước nữa sẽ là một vực thẳm khôn cùng.
 Loa Phường

   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét