Thứ Tư, 12 tháng 9, 2012

Trường ca ôm (giữ) đất


Chương 1 – Nguồn sống

Em, hãy cùng anh ôm vào lòng thật chặt
Mảnh đất tổ tiên để lại từ ngàn đời
Ông bà mình xưa trồng sắn, trồng khoai
Nay tiếp nối mình ... trồng khoai, trồng sắn

Hãy ôm đất vào lòng, áp ngực mình lên đó
Dẫu là sào là mẫu hay thước vuông
Đất ít hay nhiều cũng là phước của tổ tiên
Phước ít nhiều là do trời định

Nhà bên kia đất nhiều nhờ phước thịnh
Trời cho ông bà, tiên tổ nó giàu
Nên mình buồn cũng được gì đâu
Nó nhiều đất cũng chỉ ngày 3 bữa

Ông bà nghèo để lại đất ít quá
Mình cày thuê cuốc mướn có sao đâu
Miễn là mình rau cháo có nhau
Ngày 3 bữa, vẫn ngời ngời hạnh phúc  

Như mình vẫn ngâm nga câu hát
Túp lều tranh 5, 7 trái tim vàng
(Chẳng phải chỉ 2 đâu, còn mấy đứa con
Mình đẻ chúng ra lẽ nào không tính)

Mình có cần chi cầu cao, đường lớn
Đi đâu cần tới tận những Thái, Lào, Cam ...
Dắt tay nhau đường đất vẫn thênh thang
Qua làng bên thiếu gì trò vui bên ấy

Mình cần chi những nhà cao, phố mới
Có lạ lẫm gì đâu, tivi, phin chiếu hằng hà
Cần chi những siêu thị, plaza
Chợ làng đó, chợ phiên đó đã chắc gì mình mua hết

Cần chi những trường học, công viên, bệnh viện
“Học cho nhiều cũng mắm với dưa” (1)
Bệnh hoạn trời gọi ai nấy thưa
Tre, chuối làng đó, công viên nào sánh

Chương 2 – Nguồn sóng

Và điều này, hãy ghim trong lòng em nhé
Mình quyết không chấp nhận sự bất công
Mình giàu 1 lên mà nó gấp những 2 lần
Day dứt lắm, làm sao mà chịu được

Hãy nhớ kỹ nghe em bài học
Chuyện 2 thằng câu cá, rửa khoai (2)
Thà mình mất 1 để nó mất 2
Còn sướng hơn nó được 2 mình có 1

Đừng bắt chước mấy thằng dại dột
Bán rẻ đất tổ tiên, bán rẻ đất ông bà
Mình tuy nghèo nhưng biết trọng tông gia,
Đất ông bà mình phải gấp 3 giá nó

Nào, em nhé ta cùng nhóm lửa
Và cùng anh ôm đất chặt vòng tay
Chúng mình không đơn độc nơi đây
Xung quanh ta, kìa, có người cổ vũ

Họ khóc, họ than, họ cười đau khổ
Họ đứng ngoài cất tiếng thét rền vang
Họ nói lên “lời sông núi, cha ông”
Rằng đừng để đất chìm dưới nhà cao, phố rộng

Rằng hãy giữ đất và hét vào lũ người táo tợn
Dám đòi thay da đổi thịt đất nước mình
Hãy để yên những đồng, vườn, cây, cỏ, lều tranh
Những con trâu, cái cày, nón lá

Ôi, hình ảnh quê hương mình đẹp thế
Mà muốn thay đi, chỉ có lũ bạo tàn
Đừng thay áo cho mẹ Việt nam
Áo dù rách cũng là áo mẹ

Lời khích lệ thống thiết, lâm li đến thế
Lẽ nào chúng mình lại vội chùn chân
Đừng sợ chi bạo lực cường quyền
Hãy nằm xuống đất, dang tay chờ toàn thắng

Cứ ôm đất và vững tâm em nhé
Chỉ khi nào mình thấy hết bất công
Sẽ về đất mới, mang bàn thờ tổ tông
Con cháu lên đời, ông bà nào trách

Khi ấy ta lại cất lên tiếng hát
Đất nước mình đâu cũng là quê hương
Đất nơi nào cũng đất Việt nam
Con cháu ở đâu ông bà ở đấy ...
                       
Chương 3 – Nguồn cội
 
Không để đất chìm dưới lầu cao, phố rộng !

Phải giữ lấy đất để trồng sắn, trồng khoai !

“Nơi hồn thiêng cha ông gửi vào đó bao đời” (3)

Hãy ôm lấy để trồng khoai, trồng sắn !

Khoai sắn ! Khoai sắn ! Khoai sắn !


Ghi chú :
(1)   Câu nói phổ biến trong dân gian của những người coi thường sự học. Nguyên văn “học cho lắm cũng mắm với dưa – học vừa vừa cũng dưa với mắm”
(2)   Câu chuyện người câu cá và người rửa khoai : Ngày nọ, ở bến sông kia có 1 người ngồi câu mãi từ sáng tới chập tối mới được 1 con cá bống nhỏ. Đang bực bội, định bóp chết con cá rồi ra về, người đi câu bỗng nghe con cá nói “xin ông đừng giết tôi, hãy thả tôi ra, ông sẽ ước gì được nấy”. Người câu cá nói “ai tin được mi ?”. Vừa lúc có một người xuống bến rửa khoai, nghe được câu chuyện, người rửa khoai nói “anh cứ thả con cá đi, chỉ là một con bống nhỏ, nếu nó lừa anh thì anh cũng chẳng mất gì, mà lỡ đâu lời nó là sự thật thì anh lại ước gì được nấy”. Người câu cá nghe có lý bèn thả con cá xuống sông. Vừa xuống sông, con cá ngóc đầu lên và nói “Này người câu cá, ta sẽ giữ lời hứa, từ nay ngươi ước gì sẽ được nấy. Tuy nhiên, ta thoát chết là nhờ có lời khuyên của người rửa khoai, vì vậy hễ ngươi ước 1 sẽ được 1, còn người rửa  khoai kia sẽ được 2”. Người câu cá ngẫm nghĩ “mình ước 1 ngôi nhà hắn sẽ được 2 ngôi nhà, ước một tòa lâu đài hắn sẽ được 2 tòa lâu đài, sao lại vô lý thế chứ, lẽ nào hắn luôn luôn được nhiều hơn mình sao ?”. Cuối cùng hắn quyết định ước cho mình bị chột một mắt, và thế là người rửa khoai bị mù luôn hai mắt.
(3)   Trích từ tác phẩm "Đất vỡ" của nữ đại văn hào Thùy Linh 
(Hoà Bình 's blog)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét